Tin nhắn trong đám tang
Trong tiếng trống kèn não nề, tôi ngồi bên quan tài chồng, đôi mắt nhòe lệ. Căn nhà vốn đầy ắp tiếng cười giờ chìm trong tang thương. Người ta xúm xít chia buồn, ai cũng nói anh ra đi đột ngột quá, để lại bao dang dở. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh cho hai đứa con, nhưng trái tim đau đớn như có ai bóp nghẹt.
Giữa lúc khói hương nghi ngút, chiếc điện thoại trong túi áo tôi rung lên. Tôi rút ra, chỉ định tắt đi, nào ngờ trên màn hình hiện dòng chữ khiến tôi chết lặng:
“Ôi còn sống. Đừng tin mấy đứa con.”
Số điện thoại lạ, không lưu danh bạ. Tôi rùng mình. Chồng tôi đã nằm kia, thi thể lạnh lẽo trong áo quan, sao có thể còn sống? Ai đó đang đùa cợt vào nỗi đau của tôi chăng? Tôi nghiến răng, coi như một trò độc ác rồi bỏ qua.
Nhưng chưa kịp hoàn hồn, tin nhắn nữa lại hiện ra, lần này kèm theo một bức ảnh: chiếc bàn làm việc quen thuộc của anh ở cơ quan, ngăn kéo bí mật mở hé, bên trong đặt một phong bì.
“Di chúc thực sự ở đây.”
Tôi bủn rủn. Anh từng là người cẩn thận, luôn giấu những tài liệu quan trọng ở những chỗ không ai ngờ. Tôi đã nghe anh nói đôi lần về “ngăn bí mật”, nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt.
Cơn nghi hoặc bùng lên. Hai đứa con tôi, từ khi bố mất, có gì đó lạ lùng: thì thầm to nhỏ, ánh mắt né tránh. Có lần tôi nghe loáng thoáng chúng cãi nhau về “phần thừa kế” trước cả khi đám tang xong.
Tối hôm ấy, khi mọi người đã về, tôi viện cớ sang cơ quan anh. Người bảo vệ già nhìn tôi ái ngại rồi mở cửa. Tôi bước vào căn phòng quen thuộc, ánh đèn vàng hắt xuống cái bàn gỗ cũ. Tim tôi đập dồn khi đưa tay kéo ngăn bí mật đúng như trong ảnh.
Quả thật, có một phong bì. Tôi run rẩy mở ra. Đó là bản di chúc viết tay, có chữ ký và dấu mộc pháp lý đàng hoàng. Nội dung khác hẳn bản di chúc mà hai đứa con tôi đã đưa ra trước đó: trong bản thật, anh để lại phần lớn tài sản cho tôi, chỉ chia một phần hợp lý cho con cái. Anh dặn rõ: “Vì mẹ các con đã hy sinh cả đời cho gia đình, cha muốn bà ấy được an nhàn tuổi già.”
Nước mắt tôi trào ra. Anh vẫn nghĩ cho tôi, ngay cả khi biết cái chết cận kề.
Sáng hôm sau, tôi gọi cả hai con lại, đặt bản di chúc thật lên bàn. Chúng sững sờ, mặt biến sắc. Thằng cả cúi gằm, còn đứa út lắp bắp chẳng nên lời. Cuối cùng, chúng quỳ xuống, nước mắt ràn rụa:
“Con xin lỗi mẹ… Tụi con chỉ… chỉ muốn giữ phần nhiều cho mình. Nhưng… con không ngờ cha lại có di chúc khác…”
Tôi nhìn hai đứa, lòng vừa đau vừa thương. Chúng là con mình, máu mủ, nhưng lòng tham đã che mờ lý trí. Tôi thở dài:
“Cút”
Tôi quyết định không truy cứu, chỉ giữ đúng theo di chúc của chồng. Tôi biết, đó mới là cách tôn trọng người đã khuất.
Vài tuần sau, khi dọn lại di vật, tôi tìm thấy chiếc điện thoại cũ của chồng giấu trong ngăn tủ. Bên trong có một tin nhắn hẹn giờ gửi đi từ nhiều tháng trước, đúng vào ngày anh mất:
“Ôi còn sống. Đừng tin mấy đứa con.”
“Di chúc thực sự ở đây.”
Tay tôi run lên. Thì ra, chính anh đã dự liệu mọi chuyện. Anh biết tính con, biết lòng tham có thể biến chúng thành người khác, nên sắp đặt để tôi tìm thấy sự thật.
Tôi ôm chiếc điện thoại vào ngực, nghẹn ngào:
“Anh ơi… Anh vẫn ở đây, vẫn che chở cho mẹ con em, ngay cả khi đã nằm xuống.”
Bên ngoài, gió khẽ lay tán cau, mùi hương trầm thoảng trong không gian yên ả. Lần đầu tiên kể từ ngày anh mất, tôi thấy lòng mình thanh thản. Anh đã ra đi, nhưng tình yêu và sự bảo vệ của anh vẫn còn, như sợi chỉ đỏ dẫn tôi qua bóng tối.
Tôi khép lại cuốn di chúc, lau giọt nước mắt cuối cùng. Bên di ảnh, anh mỉm cười hiền hậu. Và tôi biết, dù sống hay chết, anh vẫn mãi là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi.